top of page
home cover.JPG

Mỹ: ‘Tôi bị sa thải vì đức tin’

Vì sao những năm gần đây đức tin của con người bị đàn áp một cách thô bạo bởi các chính phủ từ Ta sang Tây, từ Mỹ đến Trung? Phải chăng thế lực tà ác đang muốn đuổi cùng giết tận những người có đức tin - những người tốt? Sau đây là câu chuyện do một người Mỹ tên là Ben Stafford kể lại, anh ta bị sa thải do làn sóng cổ xuý đồng tính trong các doanh nghiệp Mỹ. Qua đó chúng ta sẽ thấy được sự kiên cường của những người có đức tin. Đây là một câu chuyện dài và đầy thông tin thú vị nên trước khi đọc bài, mời quý vị hãy nhấm nháp một ly trà và suy ngẫm về nó sau khi đọc.

💁TUYÊN BỐ BẢN QUYỀN:


WE ARE 1 media là chủ sở hữu bản quyền của các bài viết, video đăng trên kênh truyền thông này, trừ khi có ghi chú khác trong phần mô tả của video,bài viết

Quý vị có thể xem miễn phí tất cả các nội dung trên website này và chia sẻ link gốc từ website cho bạn bè, người thân.


🙅Cấm quay, chụp màn hình và đăng lại ở nơi khác tất cả các bài viết, video thuộc bản quyền của WE ARE 1 media

Tôn trọng sản phẩm truyền thông mới có thể giúp xã hội bài xích thói quen ăn cắp nội dung và việc loan truyền tin tức sai, trục lợi của một số người Việt.


🙋Hãy follow chúng tôi WE ARE 1 media nếu quý vị ủng hộ cho sự thật và chính nghĩa. Hãy ghi danh ở cuối trang hoặc gửi email đến care@weare1media.com chúng tôi sẽ gửi bản tin tới email của quý vị. Đa tạ.

Từ thuở thiếu thời, tôi đã luôn đam mê thám hiểm. Khi còn là học sinh, dù nhiều lần gặp phiền phức, tôi vẫn không thể cưỡng lại cảm giác phấn khích mỗi khi chạy dọc hành lang trường cũ để tìm kiếm những điều mới lạ. Đến tận bây giờ, mỗi khi bắt gặp những khu vực bị giới hạn trong các công trình kiến trúc tráng lệ, tôi vẫn không kìm được sự tò mò nhìn ngó sau những bức tường, để xem có gì hay ho không.

May mắn là tôi không có tiền án vì tội xâm phạm khu vực cấm, thay vào đó, tôi đã chọn du lịch để thỏa mãn khát vọng phiêu lưu trong suốt quãng đời trưởng thành.

Khi bước vào những vùng đất chưa biết, tôi cảm nhận được một sức thu hút kỳ diệu. Ở đó, tôi có thể kết giao với những con người mới, mở rộng tầm nhìn và đón nhận những điều bất ngờ. Kể từ năm 2020, bảy thành viên trong gia đình chúng tôi đã thực hiện nhiều chuyến hành trình xuyên qua các tiểu bang. Chúng tôi muốn sưu tầm thật nhiều nam châm tiểu bang để gắn lên tấm bản đồ thép của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Như quý vị có thể đoán được, chúng tôi dạy con tại gia. Sau chuyến du hành kéo dài năm tuần vừa qua, chúng tôi đã thêm được 18 tiểu bang vào bộ sưu tập!

Du lịch cùng 5 đứa trẻ dưới 12 tuổi quả thật không dễ dàng. Tuy vậy, chúng tôi đã thu được những trải nghiệm vô giá khi chiêm ngưỡng nhiều phong cảnh khác nhau và tiếp xúc với nhiều nền văn hóa trong một thời gian ngắn. Nếu được hỏi về ba bài học rút ra từ chuyến đi này, tôi sẽ không ngần ngại chia sẻ:

Thứ nhất, thế giới không đen tối như cách truyền thông mô tả.

Thứ hai, các đô thị lớn vẫn còn nhiều người tử tế.

Thứ ba, vô số cuộc phiêu lưu đang chờ đợi để ghi vào cuốn sách cuộc đời của mỗi người - chỉ cần chúng ta đừng gò bó bản thân trong những dự định quá cứng nhắc.

Quý vị có lẽ sẽ ngạc nhiên khi nghe đến cụm từ "chuyến đi năm tuần", bởi theo thống kê, công dân Mỹ trung bình chỉ được hưởng 11 ngày nghỉ phép hưởng lương mỗi năm. Thông thường không ai có thể nghỉ dài đến năm tuần, và ban đầu chúng tôi cũng không định đi lâu như vậy. Thế nhưng, tôi bị sa thải ba ngày trước ngày khởi hành, và thế là lịch trình gấp rút của chúng tôi bỗng nhiên rộng mở với thời gian và cơ hội rộng lớn.


Khi công việc thay đổi đột ngột như vậy, cả gia đình chúng tôi đều cảm thấy bị sốc rất lớn. Các doanh nghiệp thường phải mất hàng tháng làm thủ tục giấy tờ mới có thể sa thải một nhân viên, nhưng với tôi thì họ chỉ tốn ba ngày làm việc. Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ: tôi hẳn đã phạm một sai lầm nghiêm trọng nên mới bị sa thải đột ngột như vậy. Thế nhưng, suốt năm năm làm việc tại công ty, tôi chưa từng bị phàn nàn điều gì. Vậy tại sao tôi lại bị sa thải? Chỉ vì tôi không hoàn thành khóa huấn luyện về Đa dạng, Công bằng và Hòa nhập (DEI) trong thời hạn quy định, công ty đã quyết định "tách" tôi ra khỏi tổ chức.

Tất cả bắt đầu vào năm 2022, khi công ty tiến hành nhiều thay đổi trong khóa huấn luyện về Cơ hội Việc làm Bình đẳng (EOE). Trong hai chu kỳ đánh giá hàng năm, tôi không thể hoàn thành khóa học với lương tâm trong sạch, và vì thế những mục này bị đánh dấu "hết hạn" trong danh sách đào tạo của tôi. Sau lần hết hạn đầu tiên, không một Trưởng nhóm hay Quản lý nào đề cập đến việc này. Họ đã bỏ qua nó, và tôi cũng để yên như vậy. Nhưng đến năm 2023, Trưởng nhóm liên tục nhắc nhở, buộc tôi phải gọi cho phòng Nhân sự để yêu cầu được điều chỉnh. Tôi muốn xác nhận tài liệu công ty mà không phải miễn cưỡng đồng ý với những nội dung gây khó chịu.

Phòng Nhân sự đã mất nhiều tháng để giải quyết yêu cầu điều chỉnh của tôi. Họ phải huy động những người chủ chốt trong nhóm Pháp lý tham gia, và rõ ràng tôi có thể thấy sự can thiệp từ các quyền lực trên cả Phó Chủ tịch (VP) phụ trách Nhân sự. Các Phó Chủ tịch biết đích danh tôi và bàn tán về việc tôi bị "đánh dấu đỏ" trong khóa đào tạo EOE.

Khi tham gia khóa huấn luyện EOE, mọi nhân viên đều phải chọn câu trả lời "đúng" cho các tình huống quấy rối tình dục liên quan đến người chuyển giới nam và nữ. Cụ thể hơn, để gia hạn chứng chỉ đào tạo EOE - điều kiện bắt buộc để làm việc trong các hợp đồng chính phủ - chúng tôi phải trả lời “có” hoặc “không” cho nhiều câu hỏi về chuyển giới. Họ ép buộc tôi phải đồng ý rằng nếu một phụ nữ nói với một người chuyển giới nam rằng cô ấy "không thoải mái" khi anh ta vào nhà vệ sinh nữ, thì hành vi đó "có thể bị coi là quấy rối tình dục".

Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi phải đối diện với một lựa chọn khắc nghiệt: hoặc chấp nhận một chuẩn mực văn hóa mới để giữ công việc, hoặc bị sa thải vì kiên định với những giá trị đạo đức đã ăn sâu trong tâm hồn. Đối với tôi, đây là một thử thách vô cùng khó khăn. Những giá trị đạo đức này đã được hình thành qua hàng thập niên trải nghiệm cuộc sống. Chúng được nuôi dưỡng bởi trách nhiệm làm cha của ba cô con gái quý giá. Và hơn hết, chúng được củng cố bởi những văn bản tôn giáo lịch sử có từ 2000 đến 4000 năm trước, chứ không phải từ những chuẩn mực đạo đức mới được tạo ra chỉ trong một thế hệ. Đa số những giá trị cốt lõi này không chỉ là của riêng tôi, mà được thừa hưởng từ một vương quốc và chính phủ mà tôi tin rằng vĩ đại hơn bất cứ điều gì trên Trái Đất này.

Khi công ty chúng tôi thay đổi chính sách Đa dạng, Công bằng và Hòa nhập (DEI), mọi nhân viên trong chi nhánh không thể không nhận ra sự khác biệt quá rõ rệt. Năm 2021, các cổ đông bắt đầu ngưỡng mộ những chỉ số bình đẳng doanh nghiệp do các tổ chức như Chiến dịch Nhân quyền (Human Rights Campaign) quản lý. Họ ca ngợi các chính sách tương tự như JEDI của B Lab Global, và tự hào với những giải thưởng "danh giá" từ các chương trình tôn vinh doanh nghiệp tại Top Workplaces. Ngay khi tôi đang viết những dòng này, công ty cũ của tôi vẫn đang đăng tin tuyển vị trí "Điều phối viên Chương trình DEI" trên LinkedIn, với một trong những nhiệm vụ chính là hỗ trợ Hội đồng Cố vấn DEI của công ty.

Chỉ trong chưa đầy hai năm, khóa huấn luyện EOE đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Các tình huống về đồng tính và chuyển giới chiếm đến hơn 50% nội dung khóa học. Ban đầu, cả tầng vang lên những tiếng thở dài thất vọng khi đối mặt với các tình huống này. Chúng được viết quá tối nghĩa đến nỗi chúng tôi phải thử đi thử lại nhiều lần mới hiểu được công ty muốn chúng tôi chọn đáp án gì, khi đó mới có thể chuyển sang trang tiếp theo. Tiếng cười vang vọng khắp hành lang khi chúng tôi học những tình huống quá kỳ quặc, hoàn toàn xa lạ với văn hóa vốn có. Trong một tình huống, họ đưa ra hai nhân vật có tên gọi không rõ giới tính. Một người đã cảm thấy bị xúc phạm chỉ vì người kia hỏi liệu anh ta (hoặc cô ta?) có "định trang điểm trước buổi thuyết trình không?" Chúng tôi hoàn toàn bối rối. Làm sao có thể biết được tại sao một câu hỏi về trang điểm có thể xúc phạm "anh ta" hoặc "cô ta" trong khi chúng tôi không được cung cấp bất kỳ gợi ý nào khác?

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Những lễ hiển linh đáng nhớ và những trải nghiệm đã hình thành nên tính cách của tôi dường như đang bị đảo lộn hoàn toàn. Trước đây, khi một người đàn ông chạy lên trước để mở cửa cho phụ nữ, đó là hành động lịch thiệp, nay lại có thể bị coi là xúc phạm. Phẩm chất nam tính anh hùng khi dám đứng lên chống lại kẻ bắt nạt, giờ đang sụp đổ như một bức tường bị xe phá dỡ đập vào. Tôi đứng đó, bối rối nhặt từng viên gạch, cố gắng xây dựng một công trình mới bên trong tâm hồn, nhưng nó lạc lõng với những thứ xung quanh. Ngay cả khi tôi cố gắng chấp nhận mô thức mới này, nó vẫn sẽ nổi bật một cách kỳ quặc trong cộng đồng của tôi, như thể người ta xây một biệt thự ba tầng giữa khu nhà xe di động vậy.

Trước năm 2021, nếu ai đó ở công ty hỏi tôi có định trang điểm cho buổi thuyết trình tiếp theo không, tôi sẽ cười và xem đó như một câu nói đùa. Nếu họ tiếp tục hỏi những câu xúc phạm về giới tính, có lẽ tôi sẽ bực bội và chỉ đơn giản là yêu cầu họ dừng lại. Liệu tôi có gọi đó là quấy rối và báo cáo với người quản lý không? Chắc chắn là không. Tôi có thể chịu đựng được những lời lẽ khó chịu. Tôi đã từng bị bắt nạt trước đây. Ngày còn đi học, thầy cô đã dạy tôi phải đối mặt với bạn bè và mạnh dạn lên tiếng bảo vệ bản thân trước khi tìm đến sự giúp đỡ của giáo viên. Nếu nói chuyện không có tác dụng và giáo viên không can thiệp, tôi sẽ báo với người có thẩm quyền cao hơn. Và nếu không ai trong ban giám sát đứng ra giải quyết, nếu việc bắt nạt vẫn tiếp diễn, thì có lẽ đã đến lúc tôi nên ghi danh học võ.

Tuy nhiên, phong trào chữ cái DEI vẫn tiếp tục áp đặt quyền lực tại nơi làm việc. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, và đa số chúng tôi đang cố gắng tìm chỗ đứng khô ráo giữa những vũng bùn đang dâng cao trong nền văn hóa hậu-đại-dịch. Những bình luận phản đối việc nam giới tham gia quyền anh nữ dần dần biến mất. Chúng tôi ngày càng khó tìm được những đồng nghiệp có cùng chí hướng. Những bối rối của chúng tôi không thể xả ra được. Tôi có thể cảm nhận những ý kiến đa chiều đang nguội dần, trong khi công ty chúng tôi vẫn liên tục khoe khoang về các khẩu hiệu chữ cái trên các nền tảng xã hội nội bộ, email nhân viên và trang web tuyển dụng.

Chi nhánh chúng tôi bắt đầu điều động các kỹ sư chuyển giới từ bộ phận khác đến. Họ cũng tuyển thêm từ các nhóm ứng viên lớn hơn, nơi người ta cũng không quan tâm xem người lao động có phải đồng tính hay không. Những nhân vật nhiều màu sắc này bắt đầu phá vỡ nhịp điệu vốn có của chúng tôi. Những người bảo thủ chúng tôi giờ đây phải cố gắng ứng xử cho phải phép với những đồng nghiệp mới này.

Chúng tôi không muốn mang theo những định kiến, nhưng khi người ta thay đổi một đặc điểm bẩm sinh quan trọng như giới tính, chúng tôi không khỏi tự hỏi liệu họ có đang bị rối loạn nghiêm trọng hay chịu những tổn thương lớn trong quá khứ không. Hàng nghìn câu hỏi cứ len lỏi vào tâm trí: Làm sao để cư xử phù hợp với họ? Phải đối xử thế nào khi thế giới của họ dường như quá mong manh? Liệu họ có mang theo định kiến và chúng tôi có dễ gặp rủi ro khi ở gần họ hay không? Chúng tôi nên dùng đại từ gì? Có nên gọi họ bằng cái tên mà họ tự chọn, dù đó không phải tên khi sinh ra? Chúng tôi nên giữ lại những cảm nhận bản năng được hình thành từ trực giác và chân lý, hay nên phá bỏ chúng để hòa nhập với nền văn hóa hiện đại, luôn biến động xung quanh?

Rõ ràng, "ánh sáng" từ tập thể bảo thủ của chúng tôi đang dần mờ đi. Ngay cả những người thường hay than phiền giờ cũng phải tự bịt miệng. Nếu không thì hậu quả sẽ trực tiếp đe dọa đến cuộc sống của chúng tôi... công việc... thu nhập.

Đòn bẩy tiền lương 

Tôi bỗng nhận ra mùi hương quen thuộc này - mùi của DEI về chuyển giới và nỗi lo mất thu nhập. Nó gợi nhớ về một quá khứ xa xôi. Sự nghiệp của tôi đang bị đe dọa. Các đồng nghiệp lần lượt im lặng. Những người cùng chí hướng trong văn phòng dần xa lánh nhau. Chúng tôi chỉ còn trao nhau những ánh mắt ngắn ngủi, lúng túng - những người từng bơi ngược dòng, giờ đã nằm phơi bụng, để mặc dòng nước cuốn vào đại dương của sự hòa nhập.

Vào tháng 10 năm 2021, tôi đã nghe câu đầu tiên của bài hát này, và giờ đây vào năm 2023, nó lại vang lên. Năm 2021, nhiều nhóm nhân viên thường gặp nhau trong hành lang để động viên nhau tránh chích vắc-xin. Mọi người truyền tay nhau những bài báo họ tìm thấy trong mạng lưới tin tức độc lập. Chúng tôi biết hầu hết các hãng truyền thông lớn đều đồng ca theo cùng một bài do các nhà tài trợ dược phẩm đưa ra, và chúng tôi muốn chia sẻ sự phi lý này với những người khác.

Tất cả chúng tôi cảm thấy như đang tham diễn trong phần tiếp theo của bộ phim The Truman Show (bộ phim nói về việc truyền thông thao túng toàn bộ thế giới của 1 con người). Chúng tôi lén lút tránh máy quay, cố tìm xem có ai khác đã nhận ra rằng Google đang bóp nghẹt các tìm kiếm của chúng tôi, hay họ có thấy các trang web biến mất ngay trước mắt hay không. Có ai đã thấy những video YouTube với hàng triệu lượt xem chỉ trong chưa đầy một ngày, bỗng nhiên bị gỡ xuống hay không? Họ có biết những từ khóa nào sẽ kích hoạt thông báo kiểm chứng fact-check của Facebook dưới bài đăng? Họ có thấy LinkedIn bắt đầu cấm cửa những nhà hoạt động bị cho là đưa "thông tin sai lệch" không?

Toàn bộ mạng lưới của chúng tôi đang bị kiểm soát. Mọi kênh thông tin chúng tôi tìm đến đều nhiễu loạn và đầy tạp âm. Chúng tôi không còn tìm được một kênh trong sạch nào nữa, và thế giới mà chúng tôi biết đang dần biến mất trước mắt. Chúng tôi có thể cảm nhận được có chuyện không ổn. Chúng tôi chỉ cần biết: liệu có ai khác cũng cảm thấy như vậy hay không.

Tuy nhiên, khi công việc bị đe dọa, các cuộc tụ họp bắt đầu thưa thớt dần. Khi nghĩ đến việc có thể mất quyền đi máy bay, các nhóm chính trị của chúng tôi bắt đầu tan rã. Càng gần đến hạn chót nộp giấy xác nhận chích ngừa, văn phòng càng chìm trong im lặng.

Khi người ta nói về nạn diệt chủng Holocaust (như họ thường nhắc đến trong đại dịch), đa số đều khẳng định rằng họ sẽ không bao giờ ủng hộ chế độ phát-xít để đưa người Kitô giáo, người Do Thái và các "nhóm thiểu số nổi loạn" khác lên xe buýt. Nhưng giờ đây, sau khi đã tận mắt chứng kiến sự im lặng đáng sợ của các đồng nghiệp khi tôi thu dọn đồ đạc, tôi cảm thấy đủ can đảm để nói về vấn đề này. Tôi phải thừa nhận rằng, việc nói "không" đòi hỏi nhiều sức mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Thử thách không chỉ đến một hay hai lần như cơn mưa mùa hè thoáng qua, rồi sau đó Mặt Trời lại xuất hiện. Tâm hồn chúng ta phải chịu đói khát trong một thời gian dài hơn chúng ta tưởng. Xã hội thay đổi từ từ, đủ chậm để tạo không gian cho những thỏa hiệp và để chúng ta thay đổi thế giới quan của mình, đủ chậm để mài mòn những niềm tin và khiến trái tim chúng ta chai sạn với người xung quanh. Ngay cả lúc này, những rào cản vẫn đang được dựng lên để bóp nghẹt suy nghĩ tự do và ngăn cản sự giao lưu tư tưởng của chúng ta.

Lần đầu tiên trong đời, tôi tự hỏi nếu một ngày các nhóm tôn giáo bị gắn mác cực đoan và bị đưa đến "các trại cải tạo", liệu những người xung quanh có thể đứng cùng tôi hay không. Các đồng nghiệp của tôi còn không dám nghĩ tới chuyện mất việc trong giai đoạn tài chính thoải mái nhất của đời họ, làm sao họ có thể chịu đựng vài năm chiến tranh trên quê hương? Làm sao họ đối phó với nạn đói trong các cửa hàng tạp hóa và những chính sách hung bạo nhắm vào các dân tộc? Liệu họ có đủ sức bền để vượt qua nửa thập niên chiến đấu thực sự để bảo vệ các nguyên tắc của mình hay không? Và sau đó, liệu họ có đủ can đảm để đứng lên chống lại đám đông?

Xin đừng nghĩ rằng tôi đang sử dụng ví dụ về Holocaust một cách tuỳ tiện. Tôi hiểu những người sống sót sau nạn diệt chủng có thể cảm thấy bị xúc phạm khi tôi dùng câu chuyện của họ để minh hoạ cho một cuộc tranh luận nhỏ nhặt. Thành thật mà nói, những gì chúng ta trải qua trong năm 2021 hay 2023 không thể sánh được với Holocaust. Thiếu giấy vệ sinh ư? Xin đừng đùa! Tôi còn nhớ cuộc trò chuyện với người thợ cắt tóc - anh ấy đang phân vân có nên chích vắc-xin chỉ để không bỏ lỡ chuyến đi du lịch Bahamas! Một số đồng nghiệp nữ của tôi phải cân nhắc giữa việc chịu đựng một người đàn ông ngồi ở buồng bên cạnh trong nhà vệ sinh, để không phải bán sớm căn nhà cho thuê thứ năm trước khi về hưu. Dù lúc đó nỗi sợ của chúng ta là có thật, nhưng giờ nhìn lại, chúng ta có thể thấy rõ sự phi lý. Người Mỹ chúng ta còn xa mới có thể so sánh những gì người Đức đã phải trải qua.

Điều này không có nghĩa là rũ bỏ hết những xúc phạm mà chúng ta đã phải chịu đựng. Ngược lại, tôi muốn cảnh báo rằng chúng ta đang đi theo một con đường tối tăm và hiểm độc. Hãy nhìn trường hợp của Gina Carano - cô ấy đã bị Hollywood tẩy chay chỉ vì những so sánh về Holocaust. Và hãy tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo khi một xã hội sẵn sàng phá hủy sự nghiệp của ai đó chỉ vì những bài đăng trên mạng xã hội bị hiểu sai?

Nếu một xã hội có thể làm tê liệt tâm trí của mình trước những vấn đề nhỏ như đa dạng giới tính và chăm sóc sức khỏe, liệu họ sẽ bỏ luôn quyền tự do tôn giáo khi thành phố của họ chìm trong biển lửa? Không ai biết được mình có thể làm gì cho đến khi họ phải đối mặt với sức nóng thực sự. Nếu chúng ta vẽ các đồ thị để so sánh xã hội của chúng ta với nước Đức năm 1940, có lẽ chúng ta sẽ giật mình trước số lượng điểm tương đồng.

Trừ khi quý vị ở trong một "bong bóng" xã hội khác trong thời kỳ đại dịch, quý vị mới không thấy các kênh tin tức quốc gia lặp đi lặp lại những thông điệp như:

"Chúng ta cần đánh dấu những người chưa chích vắc-xin và loại họ ra khỏi xã hội";

"Những người chưa chích vắc-xin không được phép đi lại và đến những nơi công cộng";

"Nếu bạn chưa chích vắc-xin mà dám đi lại giữa mọi người, bạn là kẻ thù của công chúng";

"Hãy báo cảnh sát nếu thấy hàng xóm vi phạm lệnh cách ly trong kỳ nghỉ."

Năm 2021, tại công ty, tôi là một trong số ít người cảm thấy sai trái khi sử dụng quyền miễn trừ tôn giáo để tránh chích vắc-xin COVID. Đối với tôi, đây không phải vấn đề tôn giáo. Tôi không muốn tiếp tay cho một công ty thế tục, để họ xác nhận tôi có đủ “sùng đạo” hay không để tránh khỏi lệnh chích vắc-xin bắt buộc từ chính phủ. Lệnh này buộc tôi phải chích vào cơ thể mình một loại công nghệ thử nghiệm với dữ liệu lâm sàng chưa đầy đủ.

Giờ đây nhìn lại hai thử thách này, tôi thấy thật trớ trêu. Năm 2021, cả Phó Chủ tịch và Trưởng phòng Kỹ thuật đều mời tôi vào văn phòng riêng, khẩn khoản đề nghị tôi điền đơn miễn trừ tôn giáo, nhưng tôi đã từ chối. Chỉ tới khi có quyết định của Tòa án Tối cao vào tháng 10 năm 2021 mà tôi mới có "cơ hội" để trở nên "hòa nhập và đa dạng hơn" vào năm 2023. Hai năm sau vụ vắc-xin, khi vấn đề bắt nạt về chuyển giới lên đến đỉnh điểm, một luật sư quen biết đã gợi ý tôi nên yêu cầu điều chỉnh tôn giáo để tạo cơ sở cho việc khiếu nại bị sa thải sai trái.

Và thế là tôi ngồi đây, trước mặt chính những Phó Chủ tịch đã từng khẩn nài tôi ký đơn miễn trừ năm 2021, giờ lại đang từ chối tôi vào năm 2023. Thật trớ trêu làm sao! Lần này đại dịch đã lùi xa và tôi không còn là mối nguy hiểm lây lan dịch bịnh nữa! Nhưng hãy gạt sang một bên mọi cảm xúc và sự châm biếm, tôi nghĩ công ty cũ của tôi không thực sự quan tâm đến niềm tin tôn giáo của bất kỳ ai về vấn đề giới tính cả. Họ chỉ đơn giản chọn con đường rộng rãi hơn, được lát bằng những phân tích rủi ro và chủ nghĩa kim tiền. Tuy nhiên, sự tương phản trong cách công ty xử lý hai tình huống này đã quá rõ ràng!

“Hãy hát to lên bài Thánh ca”

(Dựa trên bộ phim “sing a little louder”. Bộ phim nói về một nhà thờ chọn cách hát to lên bài Thánh ca để át đi tiếng kêu cứu của người Do Thái khi họ đang được xe lửa chở ngang qua nhà thờ vào năm 1944.)

Sự mục nát trong xã hội không chỉ tồn tại ở môi trường làm việc thế tục. Từ nhiều thập niên trước, những xiềng xích của sự sợ hãi và tham lam đã len lỏi vào các tổ chức tôn giáo. Nếu tôi phải xoay ánh đèn sân khấu và khép lại bài viết này với một vấn đề sâu sắc hơn, tôi sẽ chiếu ánh sáng vào những ngọn tháp chuông của chúng ta.

Trước tiên, hãy để tôi dựng bối cảnh một bộ phim cao bồi cổ điển đen trắng. Cuộc chiến giữa thiện và ác được vẽ rất đơn giản: một bên là anh hùng, một bên là kẻ phản diện; một nhóm người tốt, một nhóm người xấu; một bên chiến đấu vì sự sống, bên kia thì xem thường mạng người. Với ví dụ đơn giản này, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể trả lời câu hỏi: "Nếu những người tốt đi nghỉ mát, liệu những kẻ xấu có chiến thắng không?"

Quá hiển nhiên: một thành phố sẽ chìm trong hỗn loạn nếu những người lẽ ra phải chống lại cái ác lại cứ mải đi chơi. Các giáo đoàn ngày nay tràn ngập những khán giả thích sự thoải mái hơn trách nhiệm. Họ chọn cho mình những linh mục giảng những bài đạo hoa mỹ, khuyến khích những cuộc trò chuyện sâu sắc quanh quầy cà phê, nuôi dưỡng lòng mộ đạo, nhưng lại cẩu thả bỏ qua các tội lỗi. Các mục sư của họ, cho dù trước đây có thể đã từng nhập cuộc với những hoài bão lớn, giờ dũng khí  lại đang teo tóp như những vận động viên không bao giờ thi đấu.

Nhiều nhà lãnh đạo nhà thờ đã từ bỏ trách nhiệm để cố gắng níu kéo chút sinh lực còn sót lại. Họ vô tình chuyển chiếc Tesla sang chế độ 'tự lái' và để mặc đoàn mục sư của họ lạng lách giữa những làn đường cao tốc. Nỗi sợ hãi đã khiến họ chỉ còn biết chúi đầu vào những cuộc họp ủy ban bất tận và chỉ luôn dĩ hoà vi quý để làm hài lòng các giáo dân hay hờn dỗi. Cuối cùng, nỗi sợ hãi đã định hình cách họ hành xử. Như một con tàu mất cánh buồm, một giáo đoàn luôn né tránh vấn đề sẽ không bao giờ có thể vượt gió ngược.

Một năm trước khi tôi bị sa thải, đa số dân biểu của tiểu bang đã thông qua một đạo luật cho phép trẻ vị thành niên được phẫu thuật chuyển giới vĩnh viễn mà không cần sự đồng ý của cha mẹ. Cho đến nay, nếu một người giám hộ hợp pháp cố sức ngăn cản con mình thực hiện ca phẫu thuật này, đứa trẻ có thể chạy đến chính phủ. Chính phủ sẽ can thiệp, chi trả tiền nhà ở và thực hiện ca phẫu thuật bằng tiền thuế của người dân.

Trong giới bảo thủ, lẽ ra họ phải việc lên tiếng phản đối dự luật này. Thế nhưng, ban lãnh đạo nhà thờ của chúng tôi đã từ chối đề xuất đặt hai bàn kiến nghị trong sảnh. Các trưởng lão khăng khăng rằng sáng Chủ nhật chỉ dành để giảng dạy Kinh thánh, không phải để kiến nghị. Họ không muốn "chính trị xen vào phúc âm."

Tôi vẫn hy vọng thu thập được càng nhiều chữ ký càng tốt, nên đã hỏi liệu tôi có thể đặt vài chiếc bàn trên vỉa hè công cộng, nơi hầu hết giáo dân sẽ đi qua. Tôi bị từ chối lần thứ 2. Tôi phải đứng giữa hai lựa chọn: hoặc tôn trọng ban lãnh đạo nhà thờ, hoặc thực thi quyền kiến nghị của một công dân Mỹ. Đây là một quyết định khó khăn, và thời gian eo hẹp để thu thập chữ ký trở thành kẻ thù đáng sợ nhất của chúng tôi.

Sau khi tham khảo ý kiến, tôi nói với các trưởng lão rằng họ không có thẩm quyền tại vỉa hè công cộng. Điều này như đổ thêm dầu vào lửa, và những thứ bất thuần trong ban lãnh đạo nhanh chóng nổi lên bề mặt. Sau vài ngày thảo luận, rõ ràng giáo đoàn của chúng tôi sẽ không bao giờ là nơi hiệu quả để thu thập chữ ký. Chỉ vài tháng sau, một nhóm lớn những người sáng lập nhà thờ quyết định thành lập một hội thánh mới. Gia đình chúng tôi đã chọn tham gia cuộc xuất hành này - một hành trình tuyệt vời mà tôi sẽ không đánh đổi bằng bất kỳ điều gì.

Thật đáng buồn, cuộc chiến chống lại dự luật phẫu thuật chuyển giới SB5599 đã thất bại vì thiếu 5000 chữ ký. Không cần đi sâu vào con số, chỉ riêng những người đi nhà thờ ở tiểu bang Washington đã đủ sức thu thập số chữ ký cần thiết và bỏ phiếu theo lương tâm để phản đối việc sử dụng tiền thuế cho phẫu thuật chuyển giới.

Các giáo đoàn trong đất nước chúng ta đã quá bận rộn với những việc vụn vặt và đánh mất vị thế của mình trong cộng đồng. Thay vì tỏa sáng trên ngọn đồi với niềm tin của mình, họ trốn sau những bức tường để tìm sự thoải mái. Nhà thờ vốn được lập nên để làm ánh sáng cho muôn dân, thế mà giờ đây nó đã đánh mất ánh hào quang của mình. Không có gì ngạc nhiên khi bóng tối đang lan rộng.

Khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra

Hơn bao giờ hết, chúng ta giờ đây có thể thấy rõ các tập đoàn toàn cầu là những kẻ tà ác trong vở kịch, giống hệt những bộ phim hành động chúng ta xem thời thơ ấu. Những kịch bản về các nhân vật quyền lực, giàu có, thèm khát kiểm soát guồng máy toàn cầu, giờ đây đang hiện ra sống động trên các trang báo và tạp chí Time. Trong mắt nhiều người Mỹ, các CEO ngày nay giống như những kẻ phản diện, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ ai dám cản đường họ.

Nhưng cũng như mọi kẻ phản diện đều bị lộ âm mưu khi độc thoại trong lúc người anh hùng tháo nút dây trói, chúng ta đang chứng kiến những thủ đoạn của họ bị vạch trần, còn những bài phát biểu của họ được ghi lại để mọi người có thể tải về và xem. Những phóng sự điều tra của người dân đang đập những lỗ hổng lớn trên bức tường dối trá của truyền thông chính thống. Người ta bắt đầu nhận ra những điểm bất thường trên màn hình khi số phiếu bầu trực tiếp đột ngột giảm mạnh, các tổ chức vẫn hoạt động "bình thường" mà không có người lãnh đạo tỉnh táo, và những đoạn tin tức giả đồng loạt cảnh báo về "mối đe dọa đối với nền dân chủ của chúng ta."

Ngay cả trong phạm vi Cơ đốc giáo, giáo dân cũng đang nhận ra ranh giới giữa thế giới tâm linh và thế giới thực đang biến mất trước mắt họ. Công nghệ hiện đại và các sự kiện toàn cầu đang giúp chúng ta dễ dàng nhận ra những lời tiên tri về thời kỳ cuối cùng. Những điều bí ẩn trong Kinh thánh trước đây không thể hiểu được, giờ đã trở nên rõ ràng dưới ánh sáng của thời đại mới.

Đúng vậy, chúng ta đang sống trong thời đại đầy biến động! Thời đại mà chỉ vài giờ ngủ mê có thể dẫn đến nhiều năm hối tiếc.

Giờ không phải là lúc để im lặng, để sống tách biệt, hay để đầu hàng số phận. Chúng ta phải nhận ra rằng một bóng ma tà ác đang bao trùm nước Mỹ và đang cố gắng chia rẽ chúng ta. Nó thắng thế khi chúng ta co rúm trong sợ hãi. Nó giành được địa bàn khi chúng ta đầu hàng trong im lặng.

Vì vậy, hãy đứng lên khi quý vị còn đủ sức mạnh.
Hãy lên tiếng khi quý vị còn có lương tâm.

Và từ một người đam mê phiêu lưu gửi đến những người khác: đừng để thói quen hưởng thụ sự thoải mái ngăn quý vị bước vào cuộc phiêu lưu thú vị tiếp theo của cuộc đời mình.

Mời xem video “Cuộc chiến vì linh hồn người Mỹ và Trung Quốc” để hiểu làm cách nào để “làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”? Đó là hãy cứu lấy tâm hồn người Mỹ. Cứu bằng cách nào? Một phong trào bất tuân dân sự lớn nhất trong lịch sử đang diễn ra ở Trung Quốc có thể mang đến câu trả lời cho người Mỹ hôm nay. https://www.weare1media.com/video/cuoc-chien-linh-hon

-----------✿✿------------

Trước thời cuộc khi phần lớn các kênh truyền thông lớn đều bị thao túng và không còn đưa tin tức sự thật, mang đến nguy hiểm rất lớn cho tính mạng và tương lai của người dân, WE ARE 1 media ra đời để mang đến sự thật và lợi ích cho cộng đồng người Việt từ những nguồn tin tức chính xác.


 ► WE ARE 1 media mang đến cho giới trí thức Việt những câu chuyện, video phẩm chất cao, với góc nhìn hiếm có để giúp Quý vị có thể ra các quyết định đúng đắn trong thời cuộc và mang lại lợi ích lâu dài cho cộng đồng Việt.


 ► WE ARE 1 media gồm những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực truyền thông và báo chí, đưa tin qua bản tin Email.


ƯU ĐIỂM:

- Video phẩm chất cao, phù hợp với tầng lớp trí thức

- Các câu chuyện mang tính giáo dục gắn với thời cuộc

- Nội dung trường tồn với thời gian

- Hình ảnh lấy từ cuộc sống đời thường, giá trị thẩm mỹ cao


FAIR USE: Áp dụng Điều 107- Luật Bản Quyền Mỹ

 Quan điểm đưa ra trong video, bài viết của We Are 1 không có ý định xúc phạm bất kỳ tôn giáo, nhóm thiểu số, tổ chức, công ty, cá nhân hay bất kỳ ai.


336 views

Recent Posts

See All
bottom of page